Tôi không rõ thật sự anh mất tiền hay anh quên ở đâu (rượu làm anh hay
quên), không ngờ tự dưng có đêm anh dựng tôi dậy hỏi: “Tôi hỏi thật, có
phải cô lấy cắp tiền ở văn phòng tôi không?”. Tôi kinh hoàng nhìn anh,
không tin được là anh vừa thốt những câu đó ra từ miệng anh. Tôi uất ức
bật khóc. Anh lải nhải: "Số tiền đó với tôi không là gì, tôi chỉ muốn
biết sự thật thôi, cô đừng có khóc nữa, nói thật đi”.
Rồi cho dù
tôi có nói đi nói lại rằng tôi không bao giờ làm thế, anh cứ tiếp tục
tra khảo. Cuối cùng, quá mệt mỏi và căng thẳng, tôi gào lên: "Tôi không
ăn cắp tiền của anh, anh đừng có làm nhục tôi nữa”. Anh tức giận bỏ đi.
Tôi
tìm được anh, anh còn ra vẻ giận tôi, nhưng khi tôi nói muốn chia tay,
thì anh lại đổ gục xuống đau khổ, xin lỗi tôi rồi quay lại. Mọi việc lại
tiếp tục như thế. Thần kinh tôi lúc nào cũng căng thẳng. Tôi đã không
còn nhịn anh nữa. Mỗi lần anh gào thét vào mặt tôi, tôi cũng không thể
chịu đựng được cũng hét lên vào mặt anh. Nhưng mỗi khi tôi nói chia tay
anh lại vật vã than thở “Em mà bỏ anh thì anh sống thế nào được, anh
không còn ai nữa”, anh là con một, cha mẹ đã mất cả.
Chị vợ anh
nghe nói cũng có bồ, nhưng nhất quyết không ly dị vì muốn giữ tài sản
cho con. Nhưng sau này lại đổi ý muốn ly dị, nhưng anh cứ lờ đi. Chị vợ
lại nguyền rủa anh và tôi. Sức khỏe của anh ngày càng tệ, tôi khuyên nhủ
anh, muốn đưa anh đi chạy chữa thì anh gạt đi, tôi quá lo cho anh, đề
cập đến chuyện chạy chữa anh lại quát mắng tôi. Tôi mệt mỏi và bất lực,
nhìn anh càng ngày càng yếu mà rất đau lòng.
Anh không bao giờ
nghe lời tôi nói, nhưng mỗi khi tôi muốn chia tay anh lại bám riết lấy
tôi. Tôi hiểu rằng anh đã quá quen với sự ỷ lại và được hưởng thụ sự
chăm sóc của tôi, nên không muốn xa tôi, chứ không phải vì quá yêu tôi,
vì anh không hề quan tâm đến tâm trạng và tương lai của tôi. Tôi không
lo cho bản thân nếu rời xa anh, tôi sẽ chuyển đến một nơi khác, tìm việc
và làm lại từ đầu. Tình yêu với anh đã vơi đi, nhưng tình thương và
trách nhiệm không cho tôi rời bỏ anh.
Vợ anh đã từ lâu không còn
quan tâm đến anh ngoài tiền, nếu tôi ra đi ai sẽ chăm sóc cho anh trong
khi anh càng ngày càng yếu. Tôi cũng hiểu và nói rõ với anh rằng tình
trạng sức khỏe của anh như vậy là do anh chọn, anh có thể cải thiện được
nhiều hơn thế nếu anh nghe tôi đi chữa trị. Anh vẫn ngoan cố gạt bỏ và
lại mắng tôi.
Cứ lằng nhằng như vậy. Tôi cảm thấy ngạt thở. Cho
đến một ngày người bạn thân của anh đã phải ép anh đi cai nghiện rượu.
Tôi đã yêu, đã cố gắng hết sức để chia sẻ và giúp anh trong hai năm,
nhưng anh không bao giờ lắng nghe tôi. Nhưng bạn thân anh gặp anh nói
một lát anh đã đồng ý. Tôi cũng không còn thời gian để buồn tủi nữa, tất
bật chuẩn bị cho anh. Anh cai được rượu, sức khỏe tốt lên là điều mà
tôi mong ước bấy lâu nay.
Tôi mừng, mừng lắm. Nhưng tôi bỗng
thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc tiếp tục chung sống với anh, kể cả sau khi
anh cai nghiện thành công. Tôi sẽ tiếp tục sống với anh, chồng của một
người khác, sẽ tiếp tục phục vụ anh chu đáo như một ô sin và y tá, và
theo sát anh để chắc chắn là anh sẽ không uống lại. Nhưng tôi sẽ sống
tiếp với anh như thế nào đây, khi mà anh xvideos không bao giờ lắng nghe tôi,
anh chỉ muốn được hầu hạ hưởng thụ vô điều kiện, còn tôi chỉ cảm thấy
trống rỗng và kiệt quệ?
Tôi không còn nhận ra mình nữa. Từ một
cô gái trẻ yêu đời tôi đã trở nên héo hắt trầm cảm? Tôi bỗng thấy cuộc
sống hai năm vừa qua của mình thật đáng sợ. Tôi đang phải trả giá cho sự
sai lầm của mình khi bước chân vào mối quan hệ với người đàn ông đã có
vợ. Hơn nữa lại là người trừ chuyện tiền bạc ra thì tất cả những thứ
khác luôn phải dựa dẫm vào người khác. Tôi tiếp tục cố gắng làm để làm
gì? Anh có xứng đáng được tôi cố gắng như vậy nữa không? Tôi không muốn
cuộc sống này nữa.
http://phim47-lauxanh-xvideo-hayho.blogspot.com/